pacman, rainbows, and roller s
DMCA.com Protection Status
Tất cả đã không kịp nữa
Những ngày tháng oanh liệt nay còn đâu, tiếc, tiếc quá! Tiếc nửa con cá quá! Cậu chủ ngắm nghía chán chê, hết đi ra lại đi vào, cuối cùng tôi cũng thấy cậu ta nhấc cái hộp chứa tôi lên, cái hộp lắc lư chao đảo khiến tôi cũng thấy rợn hết cả lông, tôi gào một tiếng, may mà cậu ta biết ý nên không lắc lư cái hộp nữa. Chắc cậu ta đặt tôi lên xe máy thì phải, tôi nghe thấy tiếng máy nổ, cậu phóng ù đi đâu đó. Ôi, căn nhà thân yêu, mãi mãi tôi phải xa nơi đây thật rồi! Lẽ ra tôi phải đi từ hai tháng trước như anh chị của tôi ấy. Cũng phải, đây là lúc tôi phải đi. Tạm biệt, tạm biệt ngôi nhà có cậu chủ nghịch ngợm và bà chủ hiền lành. Tạm biệt mẹ yêu quí! Tạm biệt em mèo mướp của anh! Tạm biệt bác chó già thỉnh thoảng vẫn gầm gừ dọa tôi! Tạm biệt tất cả! 1. Sinh ra, tôi là một con mèo trắng. Vì là út ít trong số ba anh chị em nên mẹ chiều tôi lắm, bao giờ mẹ cũng dành cho tôi núm vú có nhiều sữa nhất, luôn bênh vực tôi mỗi khi tôi bị anh trai hay chị gái bắt nạt. Anh hai tôi có một trò chơi rất hiểm, anh hay lợi dụng cơ hội để ngoạm hàm răng mới nhú của mình vào cái cổ non nớt của tôi, khi thấy tôi bắt đầu kêu lên một tiếng “meo, meo” đầy đau đớn và mẹ tôi chạy tới thì anh ấy bắt đầu lỉnh đi chỗ khác, trốn ánh mắt trách móc của mẹ tôi, và nhìn tôi với một ánh mắt tinh nghịch như thách thức tôi “Đồ hèn nhát”. Cũng vì cái chiến tích ấy mà mãi đến sau này trên gáy tôi vẫn còn một dấu vết nhỏ khiến thỉnh thoảng tôi lại nhớ về những ngày ấu thơ. Khi chúng tôi tròn một tháng tuổi, bà chủ tôi mang anh hai và chị cả đi mất, thế là gia đình của chúng tôi từ nay mãi chia xa. Chắc bà thương thể trạng non nớt của tôi nên không nỡ mang tôi đi cùng, vì vậy, tôi được ở với mẹ lâu nhất. Ba anh chị em giờ chỉ còn lại mình tôi, đôi lúc tôi thấy đôi mắt mẹ nhìn xa xăm về đâu đó, nhưng loài mèo vốn vậy, ít khi những thế hệ nối tiếp nhau được ở chung dưới một mái nhà, tôi cũng hiểu, sớm muộn gì tôi cũng phải tách mẹ, và đến ở cùng một cô chủ nào đó và mẹ tôi, sau một thời gian dài, lại tiếp tục mang thai và sinh ra những chú mèo khác. Cuộc sống loài mèo là vậy đấy. Khi bốn chiếc chân của tôi bắt đầu có thể nâng đỡ cả thân thể gầy còm ốm nhách và đi lại một cách vụng về thì cũng là lúc bộ lông của tôi bắt đầu mọc dài ra, che đi những mảng da đỏ hỏn, xấu xí. Bây giờ tôi không còn bú mẹ nữa, mỗi bữa tôi cũng ăn được hai miếng cơm mềm của bà chủ. Bà chủ yêu quí mẹ tôi lắm, suốt ngày bà bế mẹ vào lòng, tôi không biết mẹ có thích điều này hay không nhưng thỉnh thoảng, khi liếc trộm, tôi nhìn thấy mẹ lim dim vẻ mãn nguyện hài lòng, bà đặt cho mẹ tôi cái biệt danh “Công chúa”, vậy là tôi đã biết mẹ tôi được sủng ái ra sao. Cũng đôi lúc bà ban cho tôi cái đặc ân ấy, đó là bế tôi lên mà vuốt ve. Phải công nhận là khi được loài người vuốt ve, họ mèo chúng tôi thật hạnh phúc. Một hôm nọ, khi hai mẹ con tôi đang nghịch cái chậu lan của bà chủ, tôi bị cậu chủ bắt gặp và xếch tai lên. Cậu chủ ghét mèo, nên tốt nhất là đừng dại mà lớ xớ để cậu bắt gặp, nếu không may, kiểu gì cũng bị cậu “hành hạ”. Điều này hình như là mẹ quên không bảo cho tôi, chỉ đến khi tôi bị cậu nhéo tai, xếch lên, tôi mới thấy mẹ tôi đã chạy đi đâu mất. Chẳng thương tiếc, cậu vứt tôi bịch một cái về tổ, cái mũi đỏ của tôi vẫn còn dính ít đất. Một lúc sau, tôi mới thấy mẹ ló cổ ra khỏi gầm ghế, chạy lại tôi, liếm liếm cái chóp mũi đỏ đỏ của tôi ra chiều an ủi lắm. 2. Tạm biệt Một ngày nọ, cậu chủ đưa một cô gái xinh xắn về nhà chơi, nhìn mặt cậu chủ là biết cậu ấy rất thích cô gái. Đó là bạn gái của cậu chủ đấy, điều này mãi sau tôi mới biết, đó là do bác gâu già nói chuyện với mẹ tôi. Suỵt, bí mật nhé, tôi nghe lỏm đó. Tôi đang nghịch con chuột nhựa trên sàn nhà, nhìn thấy bóng cậu chủ, tôi liền chạy biến đi. Cô gái liền thốt lên: - Ôi, chú mèo đáng yêu quá! meo meo, lại đây nào, meo meo… Lúc đầu tôi còn đôi chút rụt rè vì thấy cậu chủ, bởi chí ít thì cũng vài lần tôi được nếm cái mùi nhéo tai chưởng của cậu, chẳng dại gì mà lấn tới cả. Nhưng tiếng nhẹ nhàng của cô gái lại cất lên, khiến tôi không sao có thể quay mặt bước đi, dù sao tôi cũng là một chú mèo đực. Và tôi thì không thể từ chối một quí cô xinh đẹp như thế. Tôi nhảy lên lòng cô, để yên cho cô vuốt ve, phải công nhận là bàn tay nhỏ xinh này chạm vào người thích hơn hẳn bàn tay của cậu chủ. Cậu chủ hôm nay cũng chạy tới ngồi cạnh chúng tôi, cũng đưa tay vuốt ve tôi, và bị tôi lườm một cái. Ghét. Bình thường nhìn thấy tôi, kiểu gì cậu ta cũng nhéo tai, hôm nay lại giả bộ hiền lành yêu quí tôi, ghét thế! Kể ra thì cậu chủ tôi ngoài mỗi cái tật hay hành hạ tôi thì cũng không có gì đáng để chê bai cả, đấy là tôi không muốn khoa trương, gọi hắn là hot boy. Hắn cũng giỏi lắm, nhà treo một tá giấy gì đó, nói chung là bà chủ tự hào lắm ấy, và cưng cậu chủ hết ý. Ông chủ thì một tháng cũng dăm ba bận đi công tác, hết nước trong đến nước ngoài, nhà cậu chủ luôn khiến tôi thấy yên ấm, thuận hòa. Cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi từ ngày đầu tiên tôi gặp bạn gái cậu. Khi nào cậu ở nhà là tôi được cậu vuốt ve, thậm chí có hôm cậu còn cho tôi nguyên cả một con cá khô, loại khoái khẩu của tôi ấy. Lạ. Chắc hẳn tôi đang bị dính vào một âm mưu gì đây, tôi cảnh giác, hai hôm đầu tôi từ chối bằng được, nhưng nhũng lần sau tôi không thể nhịn được, dù gì tôi cũng là một con mèo tham ăn. Hóa ra cậu chủ hành động vậy là có mục đích. Một ngày mùa thu nọ, cậu bế tôi lên, vuốt ve vài cái, rồi cho tôi vào một cái thùng cac-tong nhỏ, bên trên có một cái ống để không khí lưu thông. Tôi sợ quá liền kêu gào ầm ĩ, nhưng cậu nào có chú ý tới tôi, cậu còn đang mải tươi cười ngắm nghía trước gương. Lạy chúa tôi! Từ lúc sinh ra tôi mới cố ý tè bậy lên giày của cậu có một lần và một lần tôi ăn cá tha lên phòng của cậu, đặt chình ình miếng cá lên cuốn album của cậu ta. Ai bảo cậu ta nhéo tai tôi! Nhưng tôi đành quay trở lại hiện thực đau thương, chẳng lẽ cậu ta nhốt tôi suốt đời trong cái hộp tối tăm này sao? Amen! Tôi thà chết quách đi còn hơn, cả một đời trai trẻ của tôi đang ở trước mặt, không, tôi chưa muốn chết, mẹ ơi con chưa muốn chết. À quên, tôi chưa kể với các bạn, lúc này tôi đã là một chàng mèo 3 tháng tuổi và có một thân hình cường tráng có thể khiến bất cứ một nàng mèo nào ngưỡng mộ và sẵn sàng xin chết còn mẹ tôi lại đang mang bầu lứa tiếp theo. Tôi gào thét, mẹ tôi thì chẳng thể làm gì nữa, vì lúc này bà bắt đầu nặng bụng rồi, tôi cào cấu chiếc hộp, nhưng vô ích, chẳng ai đến cứu tôi cả, cào cấu và gào thét chán chê, tôi nản quá đành nằm lăn ra. Cậu chủ đáng ghét ấy bắt tôi vào đây, chắc lại trừng phạt tôi đây. Tôi tiếc rẻ mơ về nàng mèo mướp hàng xóm, biết mình chết sớm như vậy chắc hôm qua tôi chả dại gì mà nhường nàng nửa con cá khô, biết vậy tôi mặc kệ cho nàng đi cùng thằng mèo đen gian manh, lúc nào cũng rung cái râu lên xem chừng đắc ý lắm. Ôi, đời, ôi chao đời! Những ngày tháng oanh liệt nay còn đâu, tiếc, tiếc quá! Tiếc nửa con cá quá! Cậu chủ ngắm nghía chán chê, hết đi ra lại đi vào, cuối cùng tôi cũng thấy cậu ta nhấc cái hộp chứa tôi lên, cái hộp lắc lư chao đảo khiến tôi cũng thấy rợn hết cả lông, tôi gào một tiếng, may mà cậu ta biết ý nên không lắc lư cái hộp nữa. Chắc cậu ta đặt tôi lên xe máy thì phải, tôi nghe thấy tiếng máy nổ, cậu phóng ù đi đâu đó. Ôi, căn nhà thân yêu, mãi mãi tôi phải xa nơi đây thật rồi! Lẽ ra tôi phải đi từ hai tháng trước như anh chị của tôi ấy. Cũng phải, đây là lúc tôi phải đi. Tạm biệt, tạm biệt ngôi nhà có cậu chủ nghịch ngợm và bà chủ hiền lành. Tạm biệt mẹ yêu quí! Tạm biệt em mèo mướp của anh! Tạm biệt bác chó già thỉnh thoảng vẫn gầm gừ dọa tôi! Tạm biệt tất cả! Được thể hiện qua giọng đọc: Jun Kỹ thuật: Jun
quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|2295
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9